Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Ngẫu hứng Trần Tiến

Ngẫu hứng Trần Tiến 19

Trần Tiến 


Chẳng biết làm gì và chẳng muốn làm gì. Anh đi loanh quanh vài con đường vắng vẻ của thành phố hiu hắt,chỉ dành cho sự nghỉ ngơi.

Con đường nhỏ, thì cây to. Những con đường to, thì cây nhỏ.
Con đường nhỏ thì mang tên nhà thơ. Những con đường to mang tên người đánh giặc

Con đường nhỏ thì của nhà giàu,vì người Pháp đến đây ở, trồng hàng cây sà cừ, nay vài người ôm mới xuể. Lúc nào cũng vắng và mơ mộng .

Những con đường to, chắc mới làm sau này, ồn ào và chạy vạy bán buôn .Nắng cháy khét vì không có bóng cây. Kiến trúc thời mới thích cho nhiều người ngụ cư, hơn là …cây.

Con đường to, có mùi của người nghèo, khổ sở.

Những người lao động đi làm, làm cả ngày quốc tế của những người lao động.
Ngày này, những người không lao động lại được nghỉ ngơi

Ngoài đường to, mang tên người đánh giặc, có lão thổi sáo rong :
- “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…

Lão dắt đứa nhỏ cầm cái gì đó đựng tiền xin, trông đói lắm.
- “Chưa có bao giờ… tiếng sáo dìu dặt bên phố

Chẳng biết làm gì. và chẳng muốn làm gì, ngồi cả tiếng với chén rượu nhạt, lại thấy lão đi qua anh,. Cái đựng tiền vẫn rỗng không.

- “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…
Rõ chán. Lão chỉ thuộc mỗi bài này thôi sao.

Mình bỏ tiền vào cho hai ông cháu lấy hên. Rồi đứng dậy đi, mà chả biết đi đâu

Những con đường nhỏ, hàng cây nói với nhau bằng tiếng Pháp
Những con đường to thì nói tiếng gì đó, tất nhiên không phải tiếng Pháp…

Ngoài kia, sóng vẫn rì rầm cầu nguyện cho bãi bờ vắng vẻ. Người của thành phố nghỉ ngơi, chẳng có việc gì làm, mà cũng chẳng muốn làm gì. Quán xá thích thì mở, không thích thì đóng.

Buồn muốn chết, tìm gái cũng phải căn giờ. Chán.

-Con thấy người ta mách: Cái ông vừa cho tiền là nhạc sỹ, ông ạ.
-Ừ.
-Sao cho nhiều thế?
-Đồng nghiệp mà...
-Đồng nghiệp là gì hả ông?
-Là cùng nghề
-Ổng ấy cũng đi ăn xin à?
-Đại loại thế…

- “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay
Non nước, mây trời lòng ta mê say…

Mặt trời vẫn mọc ở bãi sau, và về ngủ ở mũi Nghinh phong.. Nhà thơ nghèo vẫn tằng tằng chiếc xe máy quèn ,vừa đi vừa nghêu ngao câu thơ hoa phượng buồn gì đó.

Mùa này, lũ chim nhỏ lắm mồm, hót ca líu lô, đã bỏ đi hết. Chỉ còn giống đại bàng ở lại, trên những đỉnh núi mờ sương.

Đại bàng thì… không hót.

1 nhận xét: