Bài đăng phổ biến

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

THƠ ĐẶNG BÁ TIẾN VÀ VĂN ĐỨC

THƠ HAI CÂU

Sếu, giang đến hẹn lại lên
Sao em đến hẹn lại quên lời thề?
+
Lạnh tay: Anh đốt lửa hơ
Lạnh lòng: Anh phải làm thơ sưởi lòng!
+
Hỡi bông lau lẻ chiều thu
Hồn lau có biết tương tư như người?
+
Người vui trên vạt cỏ êm
Có hay phận cỏ chúng em buốt lòng!
+
Tin người theo mãi giấc mơ
Đến khi xuống mồ chưa được cầm tay!
+
Bình thường xanh mướt lá cây
Khi em xấu hổ lại đầy thân gai (!)
+
Tính tôi vốn ghét dối lừa
Sao em son phấn lại vừa lòng tôi?


BÁ TIẾN






 DỐI LÒNG

Tự dối lòng rằng : chẳng nhớ đâu
Mà nghe héo hắt dạ âu sầu
Chiều về ủ rũ lê chân mỏi
Tối đến cô đơn tủi gục đầu
Mắt lệ khô rồi thôi muốn khóc
Môi son cũng đã nhạt phai màu
Ân tình chẳng thắm hay người bạc
Đôi ngả đường mây gãy nhịp cầu.

Đôi ngả đường mây gãy nhịp cầu
Người về bến mộng để cho nhau
Lời thơ nức nở hồn tan nát
Tập giấy mờ hoen thấm lệ sầu
Mấy nhịp cung tơ hờn cứ trỗi
Vài vần luyến ái hận càng đau
Biết rằng tình mãi còn vương vấn
Lại dối lòng mình chẳng nhớ đâu.


VĂN ĐỨC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét