Tình cờ đọc bài thơ này thấy hay và lạ, mang về xem chơi.
TÔI HỌA CHÍNH TÔI.
Anh tự vẽ cho mình
Một bức tranh hạnh phúc
Ở đó có căn nhà
Có mãnh vườn
Ao cá.
Có những chiều lá đổ vàng rơi
Hạnh phúc đời mình
Anh
Đâu thể giỡn chơi!
Nên anh vẽ thêm cả
Bầu trời ngập nắng.
Những buổi đông về
Tuyết phủ trắng trên những cành cây.
Đời thế mà lại hay - khi
Anh cuộn mình trong trong chăn
Ngủ ráng
Ủ ấm thân anh trước bình minh chiếu rạng.
Với đứa trẻ dại khờ, thay người bận tít trời xa
Đời chìm nỗi phong ba
Nên hai ta thành xa lạ!
Dằn dặc nhớ bên này thì bên đó giấc ngủ say.
Đã có một thời anh ngỡ hạnh phúc là biển khơi
Nên anh mãi bơi về bên kia lòng của biển.
Để bây giờ anh nhận ra rằng hạnh phúc
Đang hiển hiện
Quanh mình.
Nhỏ bé thôi
Mà đơn giản lắm
Phải không em!?
Người ta nói anh huyễn hoặc đời mình
Anh vẫn cứ lặng thinh.
Vì anh đã đi qua đủ sắc màu cuộc sống
Màu trắng của tinh khôi với trái tim bé bỏng
Màu đỏ của hết mình hy sinh và kỳ vọng
Mau xanh của tin yêu với bao điều hy vọng
Màu tím của đợi chờ chung thủy đến ngu ngơ!
Nhưng rồi cuộc đời đã phết lên anh màu đen xám lạm.
Anh nhận lại được gì, màu vàng của sắc chia li
Nên anh vẽ lên ngôi nhà với bảy màu đủ cả
Chỉ Không Em
Đi về phía mặt trời!!!
Người ta nói anh là một kẻ chán đời!
Không ! anh không hề chán nó.
Mà Anh Chỉ Biết Yêu Mình, Yêu Chính Bản Thân Anh.
-----------------tcs----------------
Anh tự vẽ cho mình
Một bức tranh hạnh phúc
Ở đó có căn nhà
Có mãnh vườn
Ao cá.
Có những chiều lá đổ vàng rơi
Hạnh phúc đời mình
Anh
Đâu thể giỡn chơi!
Nên anh vẽ thêm cả
Bầu trời ngập nắng.
Những buổi đông về
Tuyết phủ trắng trên những cành cây.
Đời thế mà lại hay - khi
Anh cuộn mình trong trong chăn
Ngủ ráng
Ủ ấm thân anh trước bình minh chiếu rạng.
Với đứa trẻ dại khờ, thay người bận tít trời xa
Đời chìm nỗi phong ba
Nên hai ta thành xa lạ!
Dằn dặc nhớ bên này thì bên đó giấc ngủ say.
Đã có một thời anh ngỡ hạnh phúc là biển khơi
Nên anh mãi bơi về bên kia lòng của biển.
Để bây giờ anh nhận ra rằng hạnh phúc
Đang hiển hiện
Quanh mình.
Nhỏ bé thôi
Mà đơn giản lắm
Phải không em!?
Người ta nói anh huyễn hoặc đời mình
Anh vẫn cứ lặng thinh.
Vì anh đã đi qua đủ sắc màu cuộc sống
Màu trắng của tinh khôi với trái tim bé bỏng
Màu đỏ của hết mình hy sinh và kỳ vọng
Mau xanh của tin yêu với bao điều hy vọng
Màu tím của đợi chờ chung thủy đến ngu ngơ!
Nhưng rồi cuộc đời đã phết lên anh màu đen xám lạm.
Anh nhận lại được gì, màu vàng của sắc chia li
Nên anh vẽ lên ngôi nhà với bảy màu đủ cả
Chỉ Không Em
Đi về phía mặt trời!!!
Người ta nói anh là một kẻ chán đời!
Không ! anh không hề chán nó.
Mà Anh Chỉ Biết Yêu Mình, Yêu Chính Bản Thân Anh.
-----------------tcs----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét